Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Quang Minh - bước chuyển mình.

Quang Minh - bước chuyển mình.

Hôm nay đã sang một tuần mới, điều đó có nghĩa những ngày nghỉ dài đã qua và bắt đầu một chặng đường rèn rũa Quang Minh học hành một cách nghiêm túc được bắt đầu. Mẹ đã “nóng”như thế nào khi con không tập trung, mẹ đã “la hét” như thế nào khi con từ một cậu bé thông minh, nhanh nhẹn bỗng trở nên “ngây ngô”. Mẹ biết càng nóng tính,càng quát mắng thì con lại càng “ngu dại” hơn, vì thế từ nay mẹ sẽ cố gắng hết sức để “lạt mềm buộc chặt” với con.
6năm một hành trình, mỗi bước chuyển mình của con luôn có Ba mẹ.
Một ngày hè nóng bức giữa tiết trời Hà nội ngột ngạt mà nhất là trong khuôn viên viện C trung ương thì ngạt thở bởi sự quá tải bệnh nhân, người người chen chúc nhau, tiếng các mẹ kêu rên làm không khí trong phòng chờ sinh càng thêm căng thẳng. Mẹ đã cố gắng kiên nhẫn để sẵn sàng chào đón con, và khoảnh khắc ấy đã đến lúc 13h20 phút ngày 19/07/2007 con đã cất tiếng khóc đầu tiên. Mẹ mừng và hạnh phúc khi mắt nhìn chỉ còn lờ mờ khuôn mặt con nhưng vô cùng hạnh phúc với những giọt nước mắt lăn theo bởi con trai mẹ đây rồi.
Bao nhiêu vất vả tan nhòa mỗi khi thấy con bước sang một giai đoạn mới, thấy con lẫy, thấy con bò rồi khi con chập chững bước đi, mẹ và Ba đều nhớ như in khoảnh khắc đầu tiên con tự đi trên đôi chân mình mà không cần bàn tay Ba mẹ, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu. Mẹ là người vất vả nhất nhưng cũng là người thiệt nhất vì sau thời gian dài con gọi Bà, gọi Ba mới gọi Mẹ (có lẽ phát âm khó hơn chăng?) cảm giác rưng rưng khi được con cất tiếng gọi “Mẹ mẹ” đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy thổn thức trong lòng. Mẹ là người khá bình tĩnh và chịu đựng rất tốt những đêm con thức ê a đến gần sáng (đây liệu có phải là lý do khiến giờ lưng mẹ bị gù :D) những bữa ăn vừa ăn xong là nôn trớ hết, những lúc môi tím vì hen phế quản, những chu kỳ đều như lịch được cài đặt sẵn 3tuần/trận ốm, rồi lúc con bị gãy đôi cánh tay … mẹ đã nâng niu và chăm con bằng tất cả sinh lực của mình.
Mỗi nấc thang đều để lại những dấu ấn khó phai và con luôn mang đến cho Ba mẹ niềm tin, tự hào, đong đầy  cảm xúc hạnh phúc. Cứ ngỡ con đi lớp sẽ ốm, sẽ khóc, sẽ không ăn … nhưng những nỗi lo phiền ấy tan biến bởi không đến mức như Ba mẹ lo lắng,con khá ngoan và thích nghi tốt, đó là giai đoạn đầu tiên con tham gia vào môi trường xã hội. Mặc dù cũng có những lúc cô giáo phê bình và có những lúc cô khen chuyện học tập và nhận thức của con, nhưng mẹ cũng không đánh giá cao hay đề cao gì cả, mẹ vẫn để con chơi thoải mái, quan điểm rất rõ ràng là không ép con học hành quá sớm, đấy chính là lý do mẹ chuyển trường từ Việt Pháp sang Ban Mai cho con. Ở trường nào các cô cũng phê bình con hiếu động và không tập trung, tuy nhiên quan trọng là con vẫn biết sợ, vẫn biết nghe lời, với mẹ thế là đủ. Mẹ cũng đã cảm nhận con là người thông minh nhưng kém tập trung, chỉ những gì con thích thì con sẽ nhớ rất nhanh nhưng nếu không thích thì có dạy nữa dạy mãi con cũng không ghi nhớ được.
Sự thiếu tập trung ấy đang làm cho mốc chuyển mình của con ngày hôm nay khiến mẹ chưa vui, mẹ không còn cảm giác hân hoan như những lần trước mà thay vào đó là ngổn ngang lo lắng. Mẹ chưa nhìn thấy ở con một sự tự tin nào cho việc chuyển mình này, con bớt nghe lời mẹ, con làm những điều con thích nhiều hơn, con hiếu động hơn và con vẫn kém tự tin khi tham gia một môi trường mới. Ngay hôm qua thôi, mẹ đưa con đi học Tiếng Anh mà con quá nhút nhát không dám bước vào với lý do "toàn các bạn lạ v.v…", nhưng khi vào rồi con học rất tốt và rất thích học. Mẹ mong con mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và tập trung để có được những bước đầu trong sự nghiệp học hành thật chắc chắn. Hãy mang đến cho mẹ niềm tin, niềm vui và hạnh phúc ở cái mốc quan trọng tiếp theo này nhé, mẹ không quá kỳ vọng đến mức TỰ HÀO để làm khổ con đâu nhé con trai!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét