Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Đâu rồi sợi rơm vàng ngày xưa?

Đâu rồi sợi rơm vàng ngày xưa?

Mình nông dân chính hiệu nhé, những ngày tháng 6 này cách đây hơn 20 năm mình cũng ra đồng gặt lúa, phơi thóc giữa trưa nắng như thiêu như đốt. Nhớ nhất là cảnh chiều mát cả lũ trẻ con nô đùa bên gốc cây rơm to như cái nhà hai tầng. Dù bị mẩn ngứa da nhưng vẫn vùi người vào để chơi trò trốn tìm với các bạn, mùi thơm của cây lúa, mùi của nắng làm lên cọng rơm vàng óng ánh ấy đã tiết kiệm cho Ba mẹ bao nhiêu tiền chất đốt. Mùa đông rét mướt đống rơm ấy giúp bao nhiêu việc, sưởi ấm con người, giữ ấm đàn gia súc, gia cầm và ấm bụng những bạn trâu khi cây cỏ bị lụi vì rét. Không chỉ những cọng rơm vàng óng ý có nghĩa mà ngay cả những đống gốc rạ cũng quý. Ngày ấy chả cái gì là bỏ đi cả nhỉ? Cứ về quê là mùi khói bếp xen lẫn mùi thức ăn rất thuần khiết.
Nhưng hôm nay cũng ngày tháng 6, về quê cũng thấy ngùn ngụt khói rơm nhưng đâu rồi những cây rơm vàng óng? Thay vào đó là những đống tro đen ven đường, là đống rơm tươi nhà ai đó vẫn âm ỉ khói chưa thể cháy hết. Làng quê nhỏ ngập trong những đám khói, khó thở và thiếu O2 đến trầm trọng. Vậy hỏi có ô nhiễm không nhỉ? Ngột ngạt lắm.
Mỗi thời kỳ một đổi mới, một phát triển nhưng như tiểu mục này thì mình cũng quá sợ những ngày tháng 6 này. Đám khói ấy đang lan khắp những cánh đông và đang rong chơi ra thành phố, thế nên cả khu Đô thị văn quán đang ngập trong khói rơm, ngột ngạt lại thêm mất điện nên thấy thèm quá bầu trời trong cao và gió mát.
Tôi sợ những đám cháy, tôi choáng với mùi khói rơm tươi. Thương bọn trẻ bây giờ sống trong môi trường thiếu an toàn từ không khí đến thực phẩm.
Lải nhải trong đêm thiếu điện ngồi hóng mát từ cửa sổ tầng 25 và thoang thoảng mùi khét của đám khói đang lan toả phía tầng thấp mà cố mãi vẫn chưa đổ bộ ào ạt vào nhà mình được. Ở trên cao cũng có cái hay của nó nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét