Bão ''Chướng" ập đến
Hồi ngoài gần 4 tuổi, mình cũng stress và than vãn nhiều thì các bác bảo “chịu khó, qua tuổi này là biết vâng lời”, Uh thì mình cứ nghĩ thôi thì đành chấp nhận để qua “mùa gió chướng”. Ấy vậy mà bây giờ cũng gần 5 tuổi rồi, không còn là gió nữa mà là “bão” giật cấp mạnh chứ không phải bình thường nữa rồi các bác ạ.
Mình không kỳ vọng nhiều nhưng cứ mỗi lần thấy cô giáo than là lại stress, nào là: “Con hôm nay lười ăn lắm, ngồi học không tập trung, ngồi viết cô cứ luôn mồm nhắc, viết được một chữ là lại ngó nghiêng bạn này bạn khác …….” Nói chung là nhiều Comment về con khiến mình suy nghĩ nhiều.
Mà thật ra về nhà cũng vậy, ăn lười xúc với đủ lý do, rồi nhai nhệu nhạo được tí thì kêu “đau bụng” … Thôi thì, ăn thì ăn không ăn thì đói, mình cũng hết kiên nhẫn để nịnh hay để dỗ dành vì 5 tuổi rồi cơ mà.
Nói về cái chuyện học ở nhà cũng vậy, cứ ngồi vào bàn học thì nào cũng có cảnh “bạo hành trẻ em” và nước mắt. Mình thì cũng không muốn ép con phải học, nhưng nhiều lúc con hứng chí bắt mình dạy học, dạy viết. Nhưng khi ngồi vào thì nào là “khát nước, đau tay, con thích viết chữ này, thích tô số kia…” và kết quả là chả làm được việc gì. Ngay đến việc dạy con chữ cái, đọc đến 10 lần khi đảo ngược lại cũng chả nhớ là chữ gì. Mà mình đâu có tham, cũng chỉ dạy 3 chữ thôi vậy mà thế đấy. Có những chữ ở lớp thấy ngồi tô tô vẽ vẽ, về nhà mình hỏi cũng chả biết là chữ gì. Mình cũng thấy ngạc nhiên với cách dạy của các cô, con chưa thuộc mặt chữ đã bắt tô với viết, tô theo khuôn hình thôi hay sao ý nhỉ?
Bill có chậm không? Điều này không biết phải đánh giá như thế nào. Nhận biết rất nhanh, nhưng sao mức độ tập trung kém thế nhỉ, khiến cho tất cả mọi việc kéo theo có kết quả không tốt. Lại thêm cái tính nghịch lẩn mẩn và lề mề nữa, hic nhiều lúc mình chỉ muốn hét lên và chán Bill lắm ý. Sáng nào cũng như sáng nào, la hét ầm nhà mới nhấc được người ra khỏi giường, đến lúc vào nhà vệ sinh đánh răng thì nghịch hết cái này cái khác 15 phút chưa làm được 1 việc gì. Trời ơi! Ba mẹ cứ mắng là cãi lại, là lý do … chưa quát nước mắt đã vòng quanh, mình càng mắng thì càng đứng nhìn mình chằm chằm….Ghét nhất là đòi gì phải đòi bằng được, không được là dậm chân, uất ức, khóc lóc và lèo nhèo dai như đỉa, tất nhiên kết quả vẫn là “không” vì không thể khủng bố tinh thần Ba mẹ mà “đòi là được” được.
Hỏi mình có chiều con không? Hic mình tự nhận mình là “mẹ mìn”, chả chiều chuộng gì đâu, vậy mà không sợ mình. Nhiều lúc mình thấy bất lực quá và loay hoay không biết phải làm thế nào với Bill?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét