Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Tạm biệt nỗi buồn - Chào đón tháng yêu thương!

Tạm biệt nỗi buồn - Chào đón tháng yêu thương!

 
Tạm biệt tháng 9 với tiết trời se lạnh, vắt chiếc khăn mỏng lên cổ khiến mình cũng mềm mại hơn, nhu mì hơn, hay vì kết thúc những ngày cuối tuần khá mệt mỏi bởi quá nhiều cảm xúc hỗn độn và mâu thuẫn khiến mình bị đuối nên hôm nay bớt ngổ ngáo hơn :D
Đêm qua dọn dẹp bàn ăn, bát đũa xong mình lặng lẽ lẩn ra khỏi nhà mà không mang điện thoại, lượn một vòng hít không khí lạnh dưới sân, tìm kiếm chút thoang thoảng mùi hương ngọc Lan bên nhà cũ và nồng nàn mùi hoa sữa dưới góc đường. Muốn có chút không gian để không phải nghĩ việc gì cả, không phải lo lắng chuyện gì và cứ để tinh thần nhẹ nhàng, bình yên như thế. Muốn tạm từ bỏ vị trí Thẩm Phán với hai bạn, tạm không nghe tiếng hét, tiếng khóc inh ỏi khi tranh giành sách, bút, truyện … hoặc kênh ti vi nào đó. Hơn hết là muốn trút bỏ những mệt mỏi và những suy nghĩ tiêu cực trong hai ngày cuối tuần, đưa tất cả mọi chuyện về căn bậc hai như chị Vân thường khuyên thế.
Và kết quả của thời gian chạy trốn đó khiến mình đứng tim khi bước vào nhà, 3 Ba con ngồi trên salon hướng mắt ra cửa và thằng bé trên đầu mang một miếng gạc trắng dài, biết là có chuyện rồi và đã tưởng các bạn vừa đưa nhau đến viện về. Chắc lúc đó mặt mình xanh tái vì tim đập thình thịch lao vào hỏi: chuyện là Bill mở tủ lạnh ngăn đá để cất kẹo socolate và mở quá mạnh nên cánh cửa đã đập vào đầu mạnh rồi cào một vệt chảy máu. Ba cũng thật đảm đang, lấy kéo cắt tóc chỗ bị thương, rửa nước muối,rửa cồn và lấy gạc dán vết thương cho Bill rất cẩn thận. Mình mở vết thương kiểm tra, trộm vía cũng không còn bị rỉ máu nữa, vậy là yên tâm, Bill cũng không kêu đau mà chỉ phụng phịu nói “con chỉ muốn cất kẹo để không bị chảy nước thôi”, hic tội thằng bé L
Vậy đó chính là câu trả lời cho một đống suy nghĩ hỗn độn trong hai ngày cuối tuần của mình - mình không thể rời mắt khỏi chúng nó-. Mình ân hận giá như ở nhà đi ra đi vào thì đã kiểm soát được bọn chúng, hoặc đọc truyện hay dọn dẹp sách vở thì Bill không bị đau đến mức chảy máu đầu. Sáng nay Bill không kêu đau, vết thương khô ráo và không phải dán băng gạc nữa, Bill dậy mặc đồ và đi học sớm cùng Ba rất ngoan.
Chia tay tháng 9, tháng của những sự kiện gây cho Bill nhiều áp lực từ những cảm xúc căng thẳng ở trường cũ,những áp lực học tập ở trường cũ mang về nhà bị mẹ ốp tiếp và thật sáng suốt khi mình kịp thời nhận ra cái gì phù hợp với Bill để rồi kịp sửa sai, giúp Bill tự tin hơn, thoải mái hơn trong việc học hành, rồi lại vết thương tối hôm qua nữa chứ. Thương bạn ý lắm, bạn nằm cạnh mẹ và chia sẻ, nghe xong mẹ lại buồn hơn “con ngoan rồi sao mẹ vẫn mắng con, mẹ không yêu con, con đã cố gắng lắm rồi, không thể quyết tâm hơn được nữa” hic nào mình có đòi hỏi gì quá cao và quá nhiều đâu, chỉ là mong bạn ý nghe lời Bố mẹ thôi. Hiện giờ gọi bạn ý như điếc, bảo bạn ý “thôi” thì bạn ý cố làm cho bằng được, em đang hát ê a ru búp bê ngủ thì bạn lao vào cướp búp bê ném ra chỗ khác khiến con bé khóc ầm nhà,bạn lý sự và cãi bố mẹ đủ điều … biết là bạn muốn thể hiện cái tôi của mình,thể hiện chính kiến của mình nhưng Ba mẹ muốn bạn giảm cao độ và bình tĩnh để nghe người lớn phân tích, lý giải cho bạn hiểu hơn. Với Bill không thể nào cầm roi đánh là xong, vì đánh phải có lý do, nếu đánh sai bạn sẽ kiện và thổn thức,ấm ức đau khổ tâm trạng hơn cả vết đau của roi vọt. Bạn mới 6 tuổi mà sống nội tâm, và nhiều cảm xúc hơn nhiều so với tuổi của bạn, thế là tốt hay không tốt cho một đứa trẻ?

Tháng 10 đến, mong thật nhiều bình an và niềm vui cho gia đình nhỏ của mình. Mong thời tiết giao mùa không làm cho 4 người nhà mình bị đánh bại. Mong bạn Bill học tập tốt hơn trong môi trường mới, bạn thoải mái hơn, tự tin hơn, quan trọng nhất là bạn thấy vui.Mong bạn Anna ngoan hơn, bớt đanh đá hơn, ngủ đêm thật ngon để mẹ không bị thâm thêm quầng mắt. Mong cho hai cái người tháng này bước sang tuổi 34 mạnh khỏe hơn, điềm đạm hơn, tiết chế hơn, yêu nhau nhiều hơn và có nhiều may mắn hơn nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét