Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Con gái cá tính ... Thị Mếu

Con gái cá tính ... Thị Mếu


Có nói thì tự mình thấy giống mẹ mình quá, lại ôn nghèo kể khổ chuyện xưa và nay.
Nhưng quả thật sự là đang suy nghĩ rất nhiều về việc Xưa và Nay :D

Nói cái chuyện ngày xưa của mình trước cho nó rườm rà đã: Ngày xưa, cái hồi còn be bé
ý, mình nhớ là chả có quần áo đẹp mà mặc đâu. Tuy cũng khả dĩ nhất trong đám bạn
vì có Bác ở Hà nội và có Mẹ tự biết may quần áo cho, nhưng vải thời đó chắc đắt
nên một năm cũng chỉ có 2 lần được quần áo mới là Tết và ngày Khai giảng năm học
thôi nhé. Một năm ròng con bé cứ quần áo ấy lê lết, có khi mặc cả quần áo vá nữa
ý chứ, hay đâu đó sẽ là mặc lại áo thừa của anh trai. Chả có được cái ngăn tủ
riêng mà để vì có vài bộ chứ mấy mà cầu kỳ. Đấy như thế thì có gì mà kén với chả
chọn, bộ nào khô là lấy mặc đi học đi chơi thôi, nhớ chắc chắn là không có chuyện
kén chọn quần áo bao giờ.

Nhưng ngày nay, con gái Thị mới có gần 4 tuổi mà Thị đau hết cả đầu về chuyện Quần,
Áo, Giầy, Mũ, Tóc tai của Nó quá.

Các cụ vẫn có câu “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, ôi trời chả biết có chính xác không,
nhưng mà Nó khó tính quá ý. Sáng nào cũng như sáng nào, Nó oặn mình là mồm đã
oe oe oe …. “chưa mở mắt đã mở mồm”, khóc váng lên và sờ soạn tìm mẹ. Mụ mẹ thì
sáng nào cũng hết sức bình tĩnh và nhẹ nhàng để đỡ làm nó mất lòng, sợ nó hờn,
nó ăn vạ là căng thẳng hết buổi sáng. Có những hôm lựa được Nó dậy ngoan ngoãn
không khóc lóc gì, đánh răng rửa mặt yên vui, đã mừng thầm trong lòng. Nhưng ôi
giời ơi đến tiết mục mặc quần áo đi lớp. Nó hành mụ tới bến luôn, nào thích cái
này, nào chọn cái kia, nào áo này ở trong áo kia ở ngoài … bla bla bla một hồi khoác
theo ý Nó xong, thì thôi rồi trên người Nó phối 1 bộ đến phát hoảng, ra ngoài
người ta tưởng Mẹ nó chọn cho Nó đi “biểu diễn hài”. Có hôm mụ Mẹ tặc lưỡi cho
Nó tự sướng theo ý thích, nhưng có hôm không thể chiều được vì còn phụ thuộc
vào thời tiết nữa chứ, đương nhiên khi trái ý là Nó bắt đầu ăn vạ. Cái khác của
Nó là khi đã khóc rồi thì có mắng lại càng khóc, bảo Nín thì lại gào khóc to
hơn … chỉ có cách lại ôm ấp và nựng yêu, nhưng lúc ý máu lên não mụ Mẹ sôi sục
rồi thì làm sao mà yêu với đương được cơ chứ, và thế là ầm ĩ cả nhà, người thua
cuộc lại là mụ Mẹ haizzz….

Mới chỉ là vụ quần áo, còn những hôm quần áo, váy vóc ok xong một cách yên ả, tưởng an
toàn đi ra khỏi nhà nhưng đến cửa tủ giầy thì ôi rồi ôi, thích đôi này, không
thích đôi kia. Nó biết hành lắm ý, có hôm Nó đòi đôi ở dưới ô tô, mà ô tô Ba đã
đi từ sáng sớm, tính sao đây ta?... và đương nhiên nước mắt lại lã chã tuôn
trào khiến mụ Mẹ nhiều hôm không nói không rằng cứ lặng thầm đi cho nó đôi khác
trước sự gào thét ấy.

Lại còn thêm chuyện buộc tóc hay buông tóc, buộc hai bên hay buộc 1 bên, cặp hoa hay bờm
tóc… Thề là có hôm để đầu bù xù vì Nó ra quyết định “Mẹ không được buộc, để đến
lớp cô buộc cho con”. Rồi có những hôm nó lấy ghế vào kê trước gương chỉ đạo mẹ
với ánh mắt sắc như dao, mẹ buộc cho con như thế này này. Vụ tóc tai thì chiều
được, muốn thế nào thì để như thế đó vì đến lớp sẽ có cô giáo can thiệp hộ, xác
định như thế để bớt 1 việc phải lựa và cảnh giác với sự khái tính của Nó.

Ôi tự dưng nhiều lúc đứng trước Nó, Thị cứ ngậm tăm vì không biết phải làm thế nào.
Không ít lúc Thị ngẫm nghĩ sao mà lại khó tính thế nhỉ? Sao mà biết hành người
lớn vậy ta? Sao mà oái ăm thế? V.v… Thị đang ủ mưu để rèn và đưa Nó vào khuôn
khổ :D, dưng mà chưa có kinh nghiệm vì lựa mãi cách thức chưa thấy có cách nào
phù hợp và áp dụng được với Nó

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét