Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Cảm xúc vỡ òa của con gái.

Cảm xúc vỡ òa của con gái.

Những chuỗi ngày dài bỏ qua những câu chuyện vui dí dỏm của các con, nhiều lúc muốn nhớ lại mà không nhớ được cụ thể. Vì thế từ hôm nay mẹ sẽ quyết tâm mỗi ngày một mẩu chuyện ngắn về hai đứa sau mỗi tối sum vầy cho đỡ hối tiếc :D

Cuối tuần vừa qua là một trải nghiệm cực kỳ khó khăn cho Ba mẹ vì đã để hai con ở nhà và lên đường đi xa. Chia tay các bạn mà thương ghê, cả hai chạy ra tận thang máy ôm Ba mẹ và mếu máo, nước mắt tuôn chảy mà cứ ngậm ngùi không dám theo, không mè nheo nên mẹ lại càng thương hai anh em.

Đó không phải là một chuyến đi chơi nhưng thật là khó và cả đêm mẹ ngủ không được, cứ thấp thỏm lo không biết Xuân An lúc đi ngủ có khóc không? Đêm trở mình không sờ thấy cái Tai của mẹ có hờn không? …. Nhắn tin cho cậu 3 tin nhắn không thấy trả lời khiến mẹ càng không yên tâm, bực lây sang cả cậu vì lúc nào cũng người một nơi máy một nẻo.

Sáng gọi về Cậu bảo các con ngoan, vậy là mẹ yên tâm lên đường cho một ngày chủ nhật gần biên giới. Tối về các bạn lao vào ôm và hôn hít cứ như đã cách xa cả tuần chứ không chỉ là 1 đêm ngắn ngủi, yêu hai đứa ghê ý. Rồi thi nhau kể tội, kể lỗi của nhau ở nhà với mẹ.

Anna : Mẹ ơi, tối hôm qua anh Bill khóc, con bảo không phải khóc Ba mẹ đi làm xong việc là về có gì mà khóc.

Bill: Tại con thấy nhớ Ba mẹ quá, vì con yêu mẹ mà :D

Con gái mẹ lại ngoan đến bất ngờ và bản lĩnh khiến mẹ ngạc nhiên lắm ý, còn Bill thì vẫn thường như thế, lúc nào cũng là “nhớ” là “yêu” :D

Thời gian buổi tối qua vèo vèo sau câu chuyện mẹ đọc cho hai đứa nghe thì Bill đã ngủ say, còn Anna vẫn trằn trọc, bỗng dưng con ngồi phắt dậy hét ầm lên “Con không yêu mẹ đâu, con không yêu Ba đâu, Ba mẹ đi đi…” và cứ hằn học nói như vậy mãi không thôi. Mẹ dỗ dành kiểu gì cũng không được, dụ đọc truyện cho con nghe, dụ mở điện thoại chơi game, dụ nói chuyện như hai người bạn …. Anna đều không đồng ý và không muốn nói chuyện với mẹ. Bình thường là mẹ đã mắng hoặc cho ăn roi rồi đấy, nhưng vì thấy tội 2 ngày không được bên mẹ nên mẹ đã cố kiềm chế để nựng con mà không thành công. Ba quát 1 câu được đà Anna khóc inh ỏi giữa đêm khuya và đùng đùng đi ra khỏi phòng vì bị Ba mắng “khóc thì ra ngoài kia”. Đấy tính chẳng giống ai, cứ khóc mà càng mắng thì càng khóc thảm thương luôn chứ không phải vì mắng mà nín ngay cho. Mẹ lại sót ruột chạy ra bế vào thì đánh mẹ, cào mẹ … ui con gái tôi đanh đá lắm ý, tội mẹ ghê vừa bị bạn nói nào là không yêu, nào là bị đuổi đi, nào là ghét … rồi bị oánh nữa chứ thế mà vẫn bị đuổi tiếp. Mẹ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, bạn vội vàng chạy nhanh ào ra ôm chặt chân mẹ và nói “Con xin mẹ đấy, mẹ không được đi, mẹ đừng đi, con không muốn Ba mẹ đi đâu hết” và lúc này mới cho mẹ ôm vào lòng, rồi bạn thổn thức “con xin lỗi mẹ, từ lần sau con không nói thế nữa”. Ba ở ngoài đi vào ôm bạn, bạn lại nức nở thêm lần nữa “con xin lỗi Ba, lần sau con không thế nữa”, nghe con thổn thức nước mắt nhạt nhòa mồm liên tục nói xin lỗi mà mẹ cũng khóc theo. Mẹ biết con cũng ấm ức lắm, không muốn ở nhà mà vắng cả Ba lẫn mẹ đâu, nên hờn dỗi và trút hết ấm ức ra với Ba mẹ.

Mẹ thấy Anna rất đanh đá, mạnh mẽ, quyết đoán và suy nghĩ khá nhiều, một cô bé gần 4 tuổi nhưng luôn tỏ thái độ biểu cảm quan điểm rõ ràng rành mạch, yêu – ghét rõ ràng và rất ngoan. Mẹ tin sau này sẽ có người bạn đồng hành cực kỳ chuẩn nhé :D

Mẹ và Ba không ai nói với ai, cả hai im lặng nhưng chắc chắn trong suy nghĩ ai cũng cảm thấy sẽ không đủ bản lĩnh để tiếp tục cho các con ở nhà nữa đâu :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét